Biết anh nằm lại Hội An
Máu hòa trong cát mênh mang đất trời
Chỉ nghe vọng đến một lời :
“Pháp càn, anh quyết cứu người vượt sông"
Hôm qua bác Tám sang thăm má
Cười hỏi chị sao chẳng lấy chồng
Em biết má buồn đau tấc dạ
Chị hai mươi bảy vẫn còn không.
Nào ai đong đếm gánh nắng mưa
Bốn mươi năm rồi em vẫn chờ anh
Tháng tư ngây ngất hồn dông bão
Đường đời trắc trở Cha ơi !
Sáng nay lên Facebook
Chữ không dấu đọc tuốt
Trò mắng Thầy chúa ngu (Thầy chua ngu)
Thấy lòng mình đau buốt !
Hiếm hoi sót lại tấm hình
Lứa đôi hạnh phúc - càng nhìn, lệ rơi !
Truân chuyên ùa tới mẹ tôi...
Từ thanh xuân đến đầy vơi tuổi già !
Năm Châu, bốn biển vang rền
Tiếng tăm khí tiết vững bền núi sông.
Nhân dân tạc dạ ghi lòng
Chiến công hiển hách, Bác đồng nghĩa : dân.
Cuộc sống vốn công bằng ?
Sao kẻ có người không ?
Người xài tiền không hết
Kẻ vẫn...bần cố nông !
Ong cần cù xén lá
Loang lổ hết cành mai
Hoa thẹn thùng nấn ná
Dăm cánh vèo gió bay !
Đèn treo trước gió thêm leo lét
Nửa nhuốm thương đau, nửa ngậm ngùi
Nhớ bếp than hồng 30 Tết
Nóng chảo cơm rang hạt mít luồi.
Nước mắt xin dành cho ngày sau Khóc đời đen bạc chẳng buồn lau Còn đây giây phút nơi trường mến Nắm chặt tay đi tựa mái đầu...
Mẹ ơi! Con gái Huế mình
Có ai ném nửa cái nhìn cũng say
Dẫu xa biền biệt tháng ngày
Sông Hương gợi nhớ cũng quay về tìm
Tìm nơi trú ẩn : trái tim nàng !
Chưa biết tình ai có chứa chan
Đôi mắt phượng xanh âu yếm quá !
Làn môi đỏ thắm ấp iu tràn.
Nắng Sài Gòn ngợp bóng thơ ca
Mưa Sài Gòn lung linh nỗi nhớ
Em Sài Gòn thủy chung muôn thuở
Nắng mưa còn theo suốt đời ta.
Ngân Liên.
Ai đem sen ướp cọng trà,
Để cho hai vị đậm đà trong nhau ?
Bao giờ dự lễ trầu cau
Trà sen nhớ nhé cùng câu ân tình !
Một tay với chạm Thiên đình
Tay kia em kéo tay mình cùng lên
Non tiên tình ái cùng tên
Lửa reo tí tách nửa bên bập bùng